Hôm nay mình giới thiệu cuốn hồi ký “Gia đình, bạn bè và đất nước” của bà Nguyễn Thị Bình. Cuốn sách này sẽ đưa các bạn tới một mặt trận cũng vô cùng cam go và khốc liệt không kém - đó chính là mặt trận ngoại giao. Và bà Nguyễn Thị Bình là người phụ nữ duy nhất tham gia trực tiếp vào quá trình đàm phán và đại điện một trong bốn bên ký vào Hiệp định Paris năm 1973.
Giữa một rừng các chính trị gia khét tiếng và toàn là phái nam, bà nổi bật với dáng người nhỏ bé, ánh mặt cương nghị nhưng khi cười người khác luôn cảm nhận được tình cảm ấm nồng từ bà. Có lẽ chính vì thế mà bà luôn dành được sự thiện cảm của rất nhiều người. Vì làm ngoại giao, bà đi nhiều, gặp gỡ nhiều người và có rất nhiều bạn bè. Ai cũng yêu quý bà. Mình đặc biệt ấn tượng với đoạn bà gặp ông Saddam Hussein - lúc bấy giờ là phó tổng thống Iraq để vay dầu và trả nợ. Đúng như bà đã nói “Ông ấy có sai lầm gì thì lịch sử của Iraq sẽ phán xét nhưng có một điều không thể phủ nhận là sự giúp đỡ của ông với Việt Nam thật sự quý giá”.
Bên cạnh sự nghiệp và bạn bè, thì tình cảm gia đình hẳn là phần mình cảm động nhất. Có những dòng bà suy tư, trăn trở khi phải đi xa lúc con còn nhỏ. Hay như về em trai bà - cậu Hà - người đã xa gia đình 21 năm, hoạt động kháng chiến từ năm 16 tuổi, bị nhốt trong chuồng cọp tại nhà tù Côn Đảo 7 năm cho đến ngày giải phóng. Hay như khi chồng bà mất năm 1989. Tất cả những nỗi buồn đấy chỉ được bà kể bằng vài dòng ngắn ngủi, chân thật không bi lụy, lời kể cũng nhẹ nhàng mà sao đọc cảm thấy nối buồn cứ mênh mang như vậy.